Cay Phien Muon

23 thg 5, 2008

Tôi thuê một người thợ mộc đến để sửa lại ngôi nhà cũ cho mình. Trong ngày làm việc đầu tiên anh gặp rất nhiều trở ngại: cái cưa điện bị hỏng, chiếc xe tải thì vừa bị xịt lốp, lại không nổ được máy. Chúng khiến cho ngày làm việc của anh trở nên rất vất vả. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như tượng, chẳng buồn nói câu nào.

Đến nơi, anh ta mời tôi vào nhà chơi. Khi chúng tôi tiến gần đến cửa chính, anh dừng lại một chút trước một cái cây nhỏ rồi sờ lên ngọn của nó bằng cả hai tay. Khi cửa mở, anh bước vào nhà với một tâm trạng đã biến đổi hoàn toàn: một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt có nước da rám nắng, anh đưa hai tay ra ôm hai đứa con nhỏ và hồ hởi hôn vợ mình một cái.

Sau khi ngồi chuyện trò một lúc, anh tiễn tôi ra xe. Chúng tôi lại đi qua cái cây ban nãy. Tôi cảm thấy rất tò mò và đã hỏi anh là tại sao anh lại làm cái điều tôi nhìn thấy lúc trước.

Anh trả lời: “À, tôi gọi nó là Cái cây phiền muộn. Tôi biết là mình không thể tránh được những khó khăn trong công việc. Nhưng có một điều tôi cũng biết là những phiền muộn trong công việc đó không thuộc về gia đình tôi. Vợ tôi và các con tôi không đáng phải chịu đựng những điều đó. Vì vậy trước khi bước vào nhà, tôi thường treo tạm chúng lên cây. Sáng ra tôi lại lấy chúng xuống.”

“Có một điều rất tuyệt vời tôi muốn nói với anh là: đến sáng khi tôi ra để lấy chúng xuống thì chúng đã nhỏ đi rất nhiều so với lúc tôi mới treo chúng lên.”